Từ lâu, cứ nghĩ đến những anh công an, cảnh sát, an ninh chìm nổi... Các anh nghĩ gì, nhân danh điều gì, mà có thể ra tay tàn độc ? Các anh như vậy thì làm sao hiếu nghĩa cùng cha mẹ, nhân hậu với con cái, thân ái với họ hàng thân tộc và láng giềng ?
Cái trò đe dọa, trấn áp, đổ thừa, xí gạt và dối trá này, hầu như mấy chục năm nay, mọi người trong xã hội này đều cảm nhận và chịu đựng.
Những giá trị cao đẹp được hô lên, xương máu được đổ ra, vì giải phóng, vì độc lập, vì tự do, ngày càng chỉ là chiêu trò bánh vẽ tàn bạo để trói buộc kềm kẹp ! Cả triệu triệu người như những con chim kêu thương.
Những giá trị thật sự như lòng từ hoà, nhân ái, bao dung, thân thiện, yêu thương, kính trọng con người, làm sao để khơi mở cho con cháu ? Mạch ngầm của xã hội là dòng chảy của bạo động và dối gian, của bóc lột và ức hiếp, của cường quyền và giận dữ và sợ hãi.
Thật chẳng muốn nói đến những điều này. Mới sáng tinh mơ mà đã phải nói đến những điều này, với cả một tâm thế ra như xáo trộn bất an ! Những tiếng kêu vô vọng có chạm đến vô cùng ? Có là nguồn năng lượng yêu thương thấu vào những bức tường đóng kín ?