TA CÒN THỞ
Người còn đây, sau bao ngày tuyệt vọng!
Một năm qua bao sóng gió dập vùi!
Tim vẫn đập, hơi thở vẫn reo vui,
Ta vẫn sống hay Ngài không “tắt lửa”?
Vẫn còn đây nụ cười sau khung cửa,
Vầng khăn sô vẫn phủ kín bủa vây!
Lệ sầu vương trong khóe mắt vơi đầy!
Bao con trẻ không còn cha lẫn mẹ!
Họ đã đến và đi trong quạnh quẽ!
Ánh sao buồn nơi ánh mắt ngu ngơ!
Mắt tròn nai chẳng hiểu việc bất ngờ,
Em vẫn khóc nhưng không còn nước mắt!
Ta còn thở để ngắm Vầng Đông rạng,
Ánh Sao Mai vẫn sáng chói chỉ đường,
Sao sao băng vẫn rơi rớt thảm thương?
Lòng tự hỏi: Em đã đi sao ta còn đang sống?!
Tình Yêu vẫn còn đó trong vòng vây quỉ dữ,
Vẫn đồng hành, cùng nhịp đập yêu thương,
Vẫn còn mang Hơi Thở chốn Thiên đường,
Còn tín thác, còn vòng tay bác ái.
Vẫn Nhập thế, cứu đời: Ngài hiện diện,
Vẫn bị đuổi xua và vẫn cứ lang thang!
Vẫn khát khao tìm mái ấm: lỡ đàng,
Gia đình đó đồng bàn, ban thiên đàng vĩnh cửu.
Thêm năm mới, xin Tình Ngài gần gũi,
Xin an bình trong sâu thẳm tâm linh,
Xin một năm tắm gội chữ Tình,
Tình Thương xót, tình thế nhân huynh đệ.
Giọt nắng Thảo Nguyên (1.1.2022)
(Khai bút đầu năm mới. Cảm tác qua bài thơ “Vẫn còn đây, năm mới” của nhà thơ Giang Tịnh. Ngạc nhiên vì một năm qua vẫn còn sống, còn thở và còn lang thang...)
(Theo Đồng Xanh Thơ Sài Gòn) |