Chẳng phải chỉ khi chết, ta mới về cùng cát bụi. Ngay khi còn nhăn răng ra sống, ta đã là cát bụi, nhưng khốn khổ là cứ thấy mình là khối vàng ròng, lung linh giữa trung tâm vũ trụ.
Cứ ngỡ ngàng khi ở giữa đám đông le nhe loi nhoi lúc nhúc. Trưa hôm qua, ra khỏi chùa Trấn Quốc, úi chà, đi qua vùng Nghi Tàm Nhật Tân Quảng Bá, vùng chợ hoa chen chật đầy người. Như kiến như cỏ. Ai cũng mua tí quất tí đào về chưng Tết. Để rồi, trong mỗi cửa nhà, nhiều khi lem nhem chật chội, tức buồn cự cãi, hoa hoét lá cành ăn nhậu bài bạc phải có, nhưng mỗi người mỗi nhà có thể chất chứa bao nỗi lắng lo phiền muộn.
Bay trên tàu giời vèo vèo vừa kinh ngạc vừa buồn cười. Theo dõi trên màn hình tàu giời bay qua Huế, Đà Nẵng, Quảng Nam, Bảo Lộc mà cảm động. Đi tàu lửa bò cà xục cà xịch thì được sướng hơn, vì được dòm cho rõ quê hương, nhưng phải mất hai ba ngày, còn tàu giời chỉ véo véo chơi hai tiếng. Con người thật là tài là giỏi, chế ra được thứ tàu chở cả ba bốn trăm thằng người bay bổng trên không. Tuy con người vẫn kém, không đục được một lỗ trên nóc, để ông bủ đây ăn thuốc trên tàu.
Hơn 1000 km đi dọc quê hương trong tí tẹo thời gian. Ghê thật. Bầm ngày xưa 8 tuổi gánh măng từ Bục về Hiền 30 km, đi mất cả ngày.
Nhưng rồi, 1000 km, le nhe lúc nhúc những con người, Tây Tàu đủ kiểu, nhiều kiều nữ son phấn áo quần quá chừng xinh đẹp ngất ngây. Nhưng tất cả có là gì đâu! Cái đất nước 1000 km này có là gì đâu, so với bao la trái đất. Cái trái đất có là hạt bụi nào đâu, so với mênh mông vô cùng vũ trụ.
Cứ nhìn đàn kiến lăng xăng lao xao, lại nghĩ đến đám đông lúc nhúc con người. Mỗi người thật nhỏ nhoi vô nghĩa, nhưng ai cũng cuống cuồng cho cái phận mình. Cơm áo gạo tiền, yêu đương sinh đẻ, rồi tư tưởng tôn giáo, thể chế chính trị, rồi đâm ra ghét thương tức giận phân chia. Rồi sáng chế xe đò tàu lửa, tàu giời tàu vũ trụ. Rồi tạo ra bom đạn bắn giết nhau đùng đùng như những thằng trẻ con đánh đấm khóc cười vô nghĩa.
Mà cái lão Giêsu mới càng buồn cười hơn nữa. Người là cát bụi, là con sâu cái kiến nhỏ nhoi vô nghĩa. Thế thì, đến cái cõi khùng điên này làm khỉ gió cóc khô gì! Lại còn trở nên chính hạt bụi thành con sâu cái kiến hư không, rồi hì hục leo lên Thánh Giá!
Mình không là gì cả. Cát bụi hư không chẳng là cái khỉ gió cóc khô gì cả. Nhưng mỗi mình cũng được yêu thương nhất, được nâng niu trân trọng nhất. Lạ nhỉ! Và buồn cười quá nhỉ!
Thôi thì phận kiến cỏ nhỏ nhoi đừng quan trọng bất cứ điều gì nơi mình nữa. Trở về cát bụi, sống sự thật cát bụi, lại thấy tình yêu vô cùng vô tận tràn xuống khắp mọi người mọi sự...
Lễ Tro 2018
Đặng San |