Có một con kiến nhỏ, đang chậm chạp bò tới bò lui trên một đường rãnh kế chân tường. Thấy vậy bức tường liền hỏi kiến: “Này! Mày làm gì bò tới bò lui vây?” Kiến trả lời:
“Tôi đang tìm vết nứt trên thân ông, tôi muốn làm tổ trên ấy”.
“Cái gì? Mày nói cái gì? Ha ha, anh bạn nhỏ bé khéo mơ tưởng viễn vông, mày xem tao thân thể cường tráng thế này, mày lại muốn đào ngạch làm tổ, đừng đùa nữa anh bạn bé nhỏ, giữ gìn sức khỏe của mày đi!”
Kiến nhỏ cười nhạt nói: “Vạn vật trên thế giới cũng không có gì hoàn hảo, thân thể ông tuy cường tráng, nhưng chắc gì đã không có yếu điểm”. Tường đá không đồng ý như vậy bảo: “Chú kiến nhỏ bé, đừng ở đó nói khoác lác, mày cứ tới rờ vào thân thể của ta rồi mày sẽ thấy xấu hổ ”.
Con kiến nhỏ lại cười, tiếng cười của nó vang động trời đất, tức thì một đoàn kiến chi chít bò đến lần lượt leo lên bức tường, cuối cùng thì chúng nó cũng tìm được một đường nứt trên bức tường. Bức tường thấy vậy cũng có chút kinh ngạc, nhưng ông ta lại kịp an ủi mình:“không sao, chỉ là một đường nứt nhỏ, không ảnh hưởng gì đến mình đâu.”
Nhưng nào ngờ qua thời gian không lâu, bức tường có chút sợ hãi, vì đàn kiến thuận theo đường nứt đó đã đào thẳng xuống phần đất chân tường, và chúng lại đang không ngừng đào. Bức tường lại an ủi mình: “không sao, cùng lắm cũng chỉ là những lổ hổng nhỏ, không có gì ảnh hưởng đến mình được”.
Qua một thời gian sau, bức tường bắt đầu cảm thấy run sợ, vì nếu có cơn gió thổi qua thì thân hình của ông, một cảm giác đung đưa đứng không vững. Nhưng rồi ông ta lại an ủi mình, không sao đâu, chỉ cần mình kiên trì thì cũng đứng vững được.
Nhưng bất ngờ không bao lâu sau, bức tường đã đổ sau một cơn gió thổi mạnh. Lúc sắp đổ trong lòng bức tường vẫn không thể tin được thân hình cường tráng của mình lại bị gục ngã trước một đàn kiến nhỏ bé như thế.
*
Ai cũng có điều hay điều dở, điểm mạnh điểm yếu.Đừng chủ quan cho rằng mình đã hoàn thiện, hoàn mỹ mà mỉa mai, coi thường người khác. Xin dạy con sống hiền hậu, để con biết cảm thông và bao dung với tha nhân.
Đức Giêsu còn kể dụ ngôn sau đây với một số người tự hào cho mình là công chính mà khinh chê người khác : "Có hai người lên đền thờ cầu nguyện. Một người thuộc nhóm Pha-ri-sêu, còn người kia làm nghề thu thuế. Người Pha-ri-sêu đứng thẳng, nguyện thầm rằng : 'Lạy Thiên Chúa, xin tạ ơn Chúa, vì con không như bao kẻ khác : tham lam, bất chính, ngoại tình, hoặc như tên thu thuế kia. Con ăn chay mỗi tuần hai lần, con dâng cho Chúa một phần mười thu nhập của con.' Còn người thu thuế thì đứng đằng xa, thậm chí chẳng dám ngước mắt lên trời, nhưng vừa đấm ngực vừa thưa rằng : 'Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi.' Tôi nói cho các ông biết : người này, khi trở xuống mà về nhà, thì đã được nên công chính rồi ; còn người kia thì không. Vì phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống ; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên."
(Lc 18,9-14)
A.T (sưu tầm) |